Thursday, 7 October 2010

Now when I look at old photos, I'm surprised how things have changed...

Have we reached a higher level of understanding?

This is some kind of Joke but it's not!

http://www.tapchibapcai.com/TCBC415/nhạc-việt-bị-cưỡng-bức-tập-thể.html

Recently, to support the 'Thang Long 1000 years' celebration, a group of Vietnamese people (includes a doctor, a respectful artist and ..students) translated our famous and old beautiful songs to English, in order to spread them to the world as well. In the link above, you will find all their translated songs. The first song 'Hanoi this season.. absent the rain' is the worst, to be honest, which created an angry wave from other online Vietnameses. For other songs, i felt that i respect the old artist/singer and the chairman who were trying to learn English and sing them with all their hearts.

But wat made these songs so bad is their lack of execution, which makes me think that they didn't practice enough before singing the songs and didn't check their product several times before finalizing..

There are many negative, aggressive comments towards them (they called themselves 'BSP entertainment'), especially towards the girls.

I know we Vietnameses have this popular formula/phrase:
ENTHUSIASM + STUPIDITY = DESTRUCTION
But I find that we shouldn't apply this to every member of the group.

They must be brave, that we are all touched by their passion but not the result. I know I cannot stop laughing at the girl's translated song. I am wondering if they separate their jobs in the group like each person takes one song, translates and sings it; then its not even a group work. No leadership is clearly shown in this teamwork.

:(

Sunday, 3 October 2010

Vội vàng - Xuân Diệu

Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.
Của ong bướm này đây tuần tháng mật,
Này đây hoa của đồng nội xanh rì,
Này đây lá của cành tơ phơ phất;
Của yến anh này đây khúc tình si,
Và này đây ánh sáng chớp hàng mi.
Mỗi sáng sớm thần Vui hằng gõ cửa
Tháng giêng ngon như một cặp môi gần:
Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa;
Tôi không chờ nắng hạ mới hòai xuân.
VỘI VÀNG
Xuân Diệu
Xuân đương tới, nghĩa là xuân đương qua,
Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,
Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất.
Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật.
Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hòan,
Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại!
Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi,
Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời;
Mùi tháng năm đều rướm vị chia phôi,
Khắp sông núi vẫn than thầm tiễn biệt?
Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc,
Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi?
VỘI VÀNG
Xuân Diệu
Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi,
Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! Chẳng bao giờ nữa?
Mau đi thôi! Mùa chưa ngả chiều hôm,
Ta muốn ôm
Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn;
Ta muốn riết mây đưa và gió lượn,
Ta muốn say cánh bướm với tình yêu,
Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều
Và non nước, và cây, và cỏ rạng,
Cho chuếnh chóang mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng,
Cho no nê thanh sắc của thời tươi;
-Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!